watch sexy videos at nza-vids!
.
Wap Đọc Truyện Hay , Xem Ảnh Đẹp

*Tên Truyện: CÔ ĐÂU ĐI HỌC

*Thể Loại: Tình cảm, hay và cảm động....

*Tác Giả: xĩnhinhgirlhcm

*Nguồn: WapTruyenHay.Com

*Được Úp Bởi: Admin Lee Xuân Tùng

*Lời Nhắn Của ADMIN :  Chào Các Bạn Thân mến của WapTruyenHay.Com Các bạn đọc các bạn hãy giúp mình giới thiệu cho bạn bè và người quen vào wap đọc truyện nhé!. MÌNH  sẽ úp thật nhiều TRUYỆN HAY lên cho các bạn đọc nhé!.


Khi Tịnh cảm giác được có người đang nhìn mình liền mở mắt nhìn, chớp chớp mắt mấy cái liền, nhận thấy cài hình ảnh trước mắt mình là thiệt, ánh mắt cô lộ vẻ vui mừng, nhưng rất nhanh khi mọi chuyện lúc sáng hiện về, niềm vui trong mắt cô liền mất đi, thay vào có là một nổi buồn. Quân từ khi cô mở mắt đã chăm chú nhìn cô, thấy được những thay đổi trong đôi mắt cô, anh thắc mắc liền hỏi:
- Em đang buồn chuyện gì àh.

Tịnh cố ngồi dậy, đi vào phòng tắm rửa mặt, cô thực hiện các hành động một cách chậm rãi, ko một lần quay qua nhìn anh cũng ko lên tiếng trả lời anh.

Nhìn cô như vậy, Quân nghỉ chắc cô ko chỉ là đang buồn chuyện của ngoại, mấy ngày nay cô cũng buồn nhưng ko có hành động như vậy, hôm nay cô xem anh như người vô hình, khi thấy cô từ phòng tắm bước ra anh liền kéo cô lại để hỏi:
- Ở trường có chuyện gì làm em buồn ah?
- …….
- Hay Hoàng đã nói chuyện về mối quan hệ của tụi mình?
- ……….

Bị anh kéo lại ngồi cùng anh trên giường, dù cố tránh nhưng cô cũng phải đối mắt với anh, anh hỏi gì cô cũng yên lặng ko trả lời, một hồi rất lâu cô biết mình ko thể yên lặng như vậy hoài nên đã lên tiếng:

- Ko có chuyện gì đâu, em hơi nhức đầu, với lại em nhớ ngoại thôi.

Cô ko biết tại sao mình lại nói dối, kể từ khi ngoại ko còn, cô thấy mình như thay đổi nhiều, bây giờ mọi cái đều làm cho cô suy nghỉ, cô cảm thấy từ trước đến giờ mình cứ như đứa con nít, mọi chuyện đều phải được người khác giúp, do đó ngoại đã giấu cô chuyện ngoại bệnh lâu như vậy, cô thấy mình có lỗi vì đã ko chăm sóc được cho ngoại, do đó cô nghỉ mình cần phải lớn, ko thể cứ mọi chuyện đều phải dựa vào người khác như vậy.

Quân nghe lời giải thích của cô cũng cảm thấy có lý, nên ko tiếp tục hỏi cô nữa, nắm lấy tay cô, anh nhắc nhở:
- Nghe ba nói trưa em ko ăn cơm, em hư lắm nha. bây giờ thì theo anh xuống dưới ăn, kẻo lại đau bao tử.

Nghe lời anh trách, mắt cô ươn ướt như muốn khóc, nhưng cô kịp thời ngăn cho nước mắt trải ra “ mình lạI để ảnh lo nữa rồi” ko biết tại sao bây giờ đối với anh cô ko còn có thể tự do dựa dẵm nữa rồi, ko biết tạI suy nghỉ quá nhìu về cái mất của ngoại, hay tại hình ảnh buổi trưa nay cô thấy được, có lẻ là cả 2 thứ. Lặng lẻ cô cùng anh xuống dưới nhà ăn cơm, ko muốn để mọi người lo lắng cho mình nữa nên cô cố gắng ăn nhiều.

Một tuần lể trôi qua, thái độ của Tịnh đối với Quân vẫn ko thay đổi, cô rất lạnh nhạt với anh, ko còn tự do vui vẻ, nhỏng nhẻo như trước. Quân cũng cảm nhận được điều đó, anh nhiều lần hỏi cô tuy nhiên vẫn thái độ như bửa trước, cô luôn đánh trống lảng. Bên cạnh đó Quân thấy Hoàng vẫn đi cùng cô lúc ở trường, thái độ của Hoàng dường như ko từ bỏ việc đeo đuổi cô, nhìn ánh mắt Hoàng như kiêu khích anh, công thêm thái độ lạnh nhạt của Tịnh, Quân cảm thấy bất an trong lòng.

Hôm nay trên bàn ăn tối cùng ông Triệu và Quân, Tịnh nhìn mọi người xin phép:

- Thưa ba, mai con xin phép đi chơi vớI lớp 2 ngày một đêm ạh.

Thấy việc đi chơi của Tịnh lúc này sẽ giúp cho cô thay đổi tâm trạng, ông Triệu rất mong cô trở lại là cô nhóc vui vẻ như xưa, nên ko hề suy nghỉ nhiều mà đồng ý ngay cho cô đi:

- Ùh, con đi chơi đi, nhìn con dạo này ko được khẻo ba cũng định kêu thằng Quân đưa con đi chơi, bây giờ lớp con tổ chức đi như vậy ba thấy con nên đi.
- Dạ, con cám ơn ba, xin lỗi đã để ba bận tâm về con.
- Con nói gì vậy? con là con dâu thì cũng như là con gái ba rồi, con đừng tỏ ra ngại ngùng gì đối với gia đình ta hết, ta ko phân biết con hay thằng Quân đâu, với ta cả 2 là như nhau cả.
- Dạ

Trước sự quan tâm của ba chồng giành cho mình, cô cũng cảm thấy bồi hồi, cô cũng rất muốn mình trở lại vô tư như lúc trước, ko cần lo nghỉ, ko cần phải buồn. Nhưng dường như một ai khi đã lớn rồi là ko thể trở lại như xưa rồi.

Mặc cho Tịnh và ông Triệu đốI đáp vớI nhau, Quân yên lặng ăn cơm, bởi vì anh cảm thấy Tịnh ko hề muốn có ý kiến của anh, cô đi hay ko anh ko hề được có ý kiến nào cả. Bằng chứng là cô đợi cho sắp đến ngày đi mới xin phép, mà cô còn ko bàn trước với anh, hôm nay anh cảm thấy cô nói vờI mọi người giống như là lời thông báo hơn là xin phép. Và anh cảm thấy cô đã xúc phạm anh rất nhìu.

Và rồi Quân cũng ko hỏi gì về Tịnh nữa, sau khi ăn xong cơm họ trở về phòng ko ai nói với ai tiếng nào cho tới lúc đi ngủ cũng vậy, họ mạnh ai làm việc náy ko hề chú ý xem đối phương đang làm gì, nhìn thai độ Quân, Tịnh thầm nghỉ: “ ko biết mình có quá đáng ko khi đối với ảnh như vậy?” nhưng rồi cô cũng tự biện luận cho mình: “ ảnh quan tâm mình chỉ vì mình là vợ ảnh, bị gia đình ép phải cưới, chứ ảnh thật sự có yêu mình đâu chứ.” Và rồi cô đi vào giấc ngủ bình yên.

Sáng hôm nay cô sẽ lên đường đi chơi cùng lớp, do xe khởi hành sớm nên cô phải đi rất sớm, và Quân viện vào lý do đó mà ko đưa cô tới trường, anh nói còn công việc ở nhà chưa làm xong nên bây giờ cô đang ngồi trên xe bên cạnh ko phải là anh mà là tài xế của anh.

“ ko có em ở nhà đếm nay, anh sẽ làm gì hả Quân, anh sẽ đi chơi với chị Nhiên ah, anh biết ko nghỉ như vậy em ko muốn đi nữa rồi, nhưng mà em cũng ko thể để mình dựa dẫm vào anh mãi” ngồi trên xe Tịnh luôn nghỉ về Quân, đầu óc cô giờ đây chỉ toàn hình ảnh của Quân.

Vừa xuống xe, Hoàng và Luân đã chạy ra chổ cô, cô quay lại nói với anh tài xế vài câu:

- Anh để hành lí em ở đây được rồi, anh trở về đi.

Khi anh tài xế chạy chiếc xe đi rồI cô mới quay lại nhìn 2 người bạn:

- 2 bạn tới đây sớm nhỉ
- TốI qua ngủ ko được vì nôn nóng đi chới, hiii nên sáng đi sớm luôn.
- Mình cũng vậy.

Hoàng vui vẻ trả lời còn Luân thì gật đầu đồng ý câu trả lời của Hoàng, Tịnh nhìn họ, vậy là ai cũng nôn nóng khi được đi chơi, vậy mà mình lại thấy chán, khẻ thở dài cô theo đà kéo của 2 người bạn vào chổ điễm danh.

Suốt chặn đường đi, mặc cho mọi người trong xe hát hò vui vẻ, Tịnh chỉ vỗ tay góp vui cùng mọi người, cô cố gắng vui cùng mọi người trên xe, lâu lâu mọi người thấy cô nở nụ cười, nhưng là một nụ cười mĩn cưỡng, đôi mắt cô vẫn chứa một nỗi buồn.

Xe vừa vào bãi, Hoàng quay sang Tịnh xách giùm cô cái ba lô hành lý, Tịnh và Luân cùng chạy nhanh ra biển, bỏ lạI Hoàng phí sao. Đứng trước biển bao la cả 2 cô gái cùng thì thầm nho nhỏ: “ biển đẹp quá” Nước biển trong xanh, từng cơn sóng đua nhau vỗ vào bàn chân của 2 cô làm cho họ thích thú reo lên, Luân liền quay sang rủ Tịnh:

- Mình đi thay đồ rồi ra tắm biển, lẹ lên

Vừa nói cô vừa kéo Tịnh chạy tìm Hoàng để lấy đồ đi thay.

Vừa bước ra từ phòng thay đồ, nhiều ánh mắt nhìn về phía 2 cô. Tịnh có thân hình cao cân đối, gương mặt ngây thơ nhưng ánh mắt chứa một nổi buồn làm cho cô rất đẹp giửa buổi sớm mai, bộ đồ bơi 2 mảnh của cô lại càng làm tăng lên sự hấp dẫn của thân hình cô gái. Luân thì kiêm tốn hơn, thân hình mãnh mai hơi thấp nhưng rất dịu dàng, cũng một bộ đồ bơi 2 mãnh như Tịnh, Luân bây giờ nhìn tràng đầy sức sống.

Hôm nay trên bãi biển đa phần là học sinh của trường, vì để học sinh có thể chơi đùa thoải mai, cộng thêm để việc quản lý dễ dàng, nên trường cho tổ chức buổi đi chơi này vào ngày thứ 2, ngày bình thường nên bãi biển hơi vắng nếu như ko có học sinh trường “ Phương Nam” cô. Do trường cô dạy nhiều cấp nên học sinh rất nhiều, và số học sinh hôm nay ngần như chiếm toàn bộ bãi biển.

- Mình đi tìm Hoàng rồi ra biển chơi nha Tịnh

Luân lên tiếng rủ, Tịnh nhìn những người xung quanh rồi hỏi Luân:
- Đông người như vậy rồi biết tìm Hoàng ở đâu.
- Àh, lúc nãy mình có dặn Hoàng đợi tụi mình ở cây dù màu vàng kia rồi.
- Ô, mình ko ngờ Luân chu đáo như vậy nha, nếu là mình chỉ biết đi tìm mệt mõi thôi.
- Thôi đừng đứng đây mà khen hoài, đi lẹ tớI đó đi, mình muốn ra biển lắm rồi.

Cả 2 cô gái cùng cười tươi dắt nhau đi tới chổ cây dù màu vàng kia, vừa tới nơi thì cũng thấy Hoàng đã chuẩn bị xong, anh chỉ mặc độc nhất một chiếc quần bơi, Hoàng đưa tay vẫy cả 2 khi thấy Luân và Tịnh chạy tới:
- 2 bạn muốn ăn gì xong mới xuống bơi hay sao?

Hoàng nhìn cả 2 hỏi, Tịnh định quay sang luân hỏi ý kiến thì cô phát hiện, ánh mắt Luân nhìn Hoàng rất dịu dàng, gương mặt Luân đỏ ửng thẹn thùng, ko hề suy nghỉ nhiều Tịnh quay sang chọc Luân:
- Ha, ha thì ra Luân thích Hoàng nha, xấu nha vậy mà ko nói với mình, mình giúp cho.

Tịnh nói rất nhỏ nên Hoàng ko thể nghe được, Luân vừa nghe lời Tịnh nói bên tai mặt lại càng đỏ hơn, Luân cũng thì thầm nhỏ bên tai Tịnh:
- ko có đâu, bạn đừng hiểu lầm, Hoàng nghe được sẽ cười mình đó.
- Đừng hòng giấu mình, nhìn mặt Luân là mình biết rồi,hii thú nhận đi mình giúp cho.

Cả 2 cứ chúm lại thì thầm rất nhỏ Hoàng ko tài nào nghe được nên bức mình gắt:
- Sao 2 ngườI cứ nói nhỏ nhỏ hoài vậy, bộ đang nói xấu mình hả, sao câu hỏi của mình 2 người ko trả lời, làm như mình ko tồn tại vậy.
- Xin lỗi, hiii tụi mình đang nói chuyện của con gái thôi, Hoàng ko liên quan đâu, àh mà lúc nãy Hoàng hỏi gì vậy.

Nghe Hoàng gắt, Tịnh liền trả lời nhưng cũng ko quên nói nhỏ thêm một câu cho Luân nghe: “ bây giờ mình tha cho bạn đó, để mai mốt mình hỏi bạn tiếp.hiii”
Hoàng lập lại câu hỏi lúc đầu:
- Mình hỏi 2 bạn muốn ăn xong mới xuống bơi hay sao?
- Xuống bơi trước đi.

Lần này ko đợi hỏi nhau nữa mà cả 2 cùng trả lời và thật may là 2 câu trả lời cùng chung ý kiến.
Vậy là cả 3 thống nhất, cùng chạy một mạch xuống biển, họ chơi đùa với sóng biển, tiếng cười nói vang lên nhưng ko ảnh hưởng gì vớI mọi người xung quanh, vì âm thanh nhanh chóng tan cùng với sóng biển trước ko gian rổng lớn bao la của biển cả. Sau đó thì 3 ngườI họ chia nhau ra 2 phe, Hoàng một phe và Tịnh cùng Luân một phe, 2 phe đua nhau tạt nước vào nhau, cuốc chiến của họ làm thu hút thêm rất nhiều bạn, mọi người cũng tự động gia nhập vào 2 phe, tự nhiên hình thành phe nam và phe nữ tiếp tục chiến đấu.

Chơi đùa với sóng biển chán, mọi người sau khi ăn uống xong thì trở về khách sạn nghỉ ngơi. Nhà trường sắp xếp mõi phòng gầm 4 học sinh, khu phòng giành cho nam riêng và phòng giành cho nữ riêng. Tịnh, Luân và 2 ngườI bạn khác nữa của lớp chung một phòng. BuổI trưa mọi người ngủ cả nhưng Tịnh ko ngủ được, đứng từ của sổ khách sạn xuống dưới kia, Tịnh phát hiện một khu vườn rất đẹp, nhiều hoa quả và nhiều trái chính. Quay sang mọi người vẫn còn ngủ say, Tịnh len lén đi ra ngoài theo hướng ra khu vườn mình vừa phát hiện:
- Wa, đẹp thiệt.

Đứng giửa khu vườn, Tịnh ko kèm được phải buột miệng khen. Rồi cô đi một vòng dọc theo những khóm hoa, Tịnh say mê thưởng thức những loại hoa đẹp mà mình ko biết tên, một hồi thưởng thức có vẻ đủ Tịnh ngước mắt lên trời nhìn những cây ăn trái đang có nhiều trái chính, khi mắt cô nhìn tới cây khế với nhiều quả chín vàng, cảm thấy nước miếng như muốn chảy ra, ko chèm chế được bản thân cô treo lên cây để hái khế. Do từ nhỏ đã quen leo trèo nên chỉ một chốc lát thôi là cô đã đứng được trên ngọn cây cao nhất xung quanh có nhiều trái vàng, cô ngồi xuống một nhánh cây, tay hái khế bỏ lên miệng ăn ngon lành. Đến khi đã no nê, cơn thèm đã hết cô mới từ từ trèo lại xuống, nhưng khi vừa xuống được một nữa, bàn chân cô vừa đặt lên một nhánh cây thì nhanh cây do đã mục khô ko cẩn thận cô đặt chân vào nên cành gẫy kéo theo cô xuống đất. cô chỉ kịp la lên một tiếng:
- Ấy da

Một cảm giác đau đớn khắp mình mẫy, khi cô từ từ ngồi dậy định đứng lên để về khách sạn thì một cảm giác rất đau từ chân trái cô làm cho cô té lại xuống đất, mặt mủi cô xanh lè, cái đau làm cho nước mắt cô chảy dài, cô sợ hãi ko biết phải làm sao, và trong lúc này bổng cô thấy nhớ Quân kinh khủng, cô ước gì có anh ở đây, nỗi sợ làm cho cô ko kịp suy nghỉ, cộng thêm nổi nhớ Quân da diết trong lòng nên cô đã lấy điện thoại ra gọi cho Quân. Tiếng chuông đổ lên từng hồi thì làm cho nhịp tim của cô nhảy nhanh theo từng hồI chuông. Đến khi tiếng nói quen thuộc của Quân vang lên, nhưng nó chỉ là một tiếng “ alo” bình thường nên ko thể nào đoán được tâm trạng Quân vui hay Buồn khi nhận được điện thoại cô.
- Em….Tịnh đây

Tịnh nghẹn ngào ko nói thành tiếng khi nghe được tiếng Quân, Còn Quân sau phút cố tỏ ra lạnh lùng trả lờI điện thoạI của cô, anh hồI hộp nghe cô nói, nhận thấy trong thanh âm của cô như đang khóc, ko kèm chế được nữa, anh lo lắng hỏI cô:
- Em có chuyện gì sao, nói anh nghe.
- Em..nhớ..anh..lắm.

Ko tài nào diễn tả được tâm trạng cô lúc này, cô khó khăn nói cho anh nghe về những gì trong lòng cô. Giờ đây cô cảm thấy mình cần anh biết bao, thái độ lạnh lùng mà cô cố tỏ ra trong nhưng ngày qua thì ra ko có tác dụng gì cả, cô biết mình vẫn rất cần anh, cô ko thể ko có anh.

Sau khi lời Tịnh nói xong, một sự yên lặng giửa cả 2, Quân thực sự xúc động khi nghe lờI Tịnh tỏ bày nên ko nói được gì cả, còn Tịnh thì hiểu lầm sự yên lặng của Quân, cô nghỉ lờI cô nói đã làm anh khó xử nên ko đợI Quân kịp nói nữa Tịnh đã dập máy.

Tịnh bần thần cầm cái điện thoại vừa gọi cho Quân

---------- Post added at 15:55 ---------- Previous post was at 15:52 ----------

Tịnh bần thần cầm cái điện thoại vừa gọi cho Quân xong, cô gọi cho Luân để Luân tới giúp đưa cô về, sau đó cô nghe được tiếng điện thoại mình reo, nhìn màng hình ko chớp mắt, chữ trên màng hình cho cô biết là Quân gọi, tiếng chuông đổ mãi cô vẫn ko thèm bắt mắt, mắt nhìn chầm chầm vào đó một cách bất động.

---------- Post added at 15:59 ---------- Previous post was at 15:55 ----------

Sau khi Tịnh gọi điện cho Quân rồi bất ngờ tắt máy, anh gọi lại rất nhiều lần vẫn ko có ai bắt máy, làm cho công việc anh đang làm giữa chừng ko cách nào anh tập trung được nữa. Nhớ lại lời cô nói trong điện thoại, giọng nói có chút nghẹn ngào, lòng anh xôn xao và ước muốn được gặp cô gây bây giờ thôi thúc anh, đứng giữa căn phòng máy điều hoà chạy tốt mà anh thấy người nóng hừng hừng, ko giữa được mình nữa, anh quay lại chộp lấy chìa khoá xe trên bàn làm việc, phóng thẳng ra cửa phòng, đi thẳng ra nhà xe lấy xe, trước đó anh kịp nhắn lại cho cô thư ký: “hôm nay tôi ra ngoài ko về, có ai gặp cứ kêu hẹn lại, những cuộc hẹn hôm nay dời lại cho tôi”. Anh lên xe phóng thẳng đến nới nhà trường của cô tổ chức vui chơi, trên đường đi hình ảnh của cô, đặt biệt lời cô bày tỏ với anh trong điện thoại: “em nhớ anh lắm” luôn hiện lên trong đầu anh, anh vừa cảm thấy vui khi biết được sắp gặp được cô, nhưng anh cũng cảm thấy lo lo khi nhớ lại giọng nói như sắp khóc của cô trong điện thoại.

Xe vừa vào tới khu bãi biển, gữi xe xong, anh nhanh chóng tìm kiếm hỏi thăm mọi người để tìm cô, khi anh tìm thấy được người phụ trách của trường cô thì anh bàng hoàng, như có mũi kim đâm vào tim anh khi nghe người đó nói:

- “Học sinh Tô Tịnh đang ở bệnh viện X.”

Khi người đó chưa kịp nói hết ý của mình thì đã ko còn thấy Quân ở đó nữa.

Còn Quân tất nhiên đang trên đường đến bệnh viện X, và bây giờ vận tốc xe anh còn nhanh hơn rất nhiều so với lúc anh từ Tp xuống, ngườI đi đường nhìn thấy xe anh mà cảm thấy chống mặt, cũng may ở đây ít xe và anh may mắn ko gặp cảnh sát giao thông.

Biển tên bệnh viện X vừa hiện ra thì anh mớI từ từ giảm tốc độ xe, đưa xe vào bãi. Chạy như bay trên hành lang tìm số phòng 513, trước đó anh đã hỏi cô y tá về số phòng của cô.

Ko từ nào diễn tả được tâm trạng anh lúc này, nữa vui mừng nữa lo lắng khi nhìn tắm biển phòng có in số 513, gõ mạnh cửa mấy cái anh đứng đợi, khi nghe được tiếng nói yếu ớt của cô vang lên thì cũng là lúc anh phóng thẳng vào phòng, dường như anh chỉ đợI cô vừa lên tiếng là sẽ phóng ngay vào.
- Em bị sao vậy? sao em phải vào đây? bác sỉ nói em có làm sao ko? Sao em ko nói với anh trong điện thoại?

Một loạt câu hỏi Quân đặt ra cho Tịnh khi anh vừa bước vào phòng. Tịnh nhìn thấy Quân dường như mọi giận hờn ko hề có, nỗi nhớ anh đã làm cô rất buồn từ khi vào đây như biến mất khi thấy sự xuất hiện của anh. Nước mắt ko biết tại sao cứ rơi, nhìn anh cô ko thể nói thành lờI, chỉ đợI Quân vừa đến bên cô là cô lập tức nhảy vào người anh, dụi mặt trong lòng anh.

Quân sung sướng ôm Tịnh trên tay, đợi cô qua đi những cảm xúc, khi tiếng nấc của cô ko còn anh mới lo lắng hỏi lại:
- Em bị làm sao?
- Chân em bị trật, bó bột một tháng là khỏi.
- Bác sỉ còn nói bị làm sao nữa ko?

Quân vừa hỏi vừa lật người của Tịnh xem xét coi còn vét thương nào ko ngoài cái chân đang bị bó bột ra. Sau khi thấy đúng là ko còn bị thương ở đâu nữa anh mới yên tâm ngồi lại xuống bên cô, nghiêm khắc hỏi cô:
- Làm cái gì đến nổi bị như vậy?
- Em….trèo lên cây bị té
- Hả

Tịnh biết chắc khi nói ra anh sẽ trách cô nên khi cô trả lời đã ko dám nhìn thẳng anh và còn chuẩn bị luôn tinh thần nghe anh mắng. Ko ngoài dự đoán của cô, sau tiếng “hả” ngạc nhiên của anh là anh lên tiếng vỡ trách Tịnh:
- Anh đã nhắc nhở em nhìu lần, ko được quậy phá nữa mà, em ko sợ nhưng em biết anh rất lo cho em ko hả, ko được rồi, từ nay chắc anh sẽ ko dám để em đi đâu mà ko có anh nữa rồi.
- Em ko có Quậy.
- Vậy tạI sao lại té.
- Em..nhìn thấy cây khế có nhiều quả chín, nên em đã trèo lên cây hái ăn.
- TrờI, chỉ vì mấy trái khế đó mà em treo lên cây àh, muốn ăn sao ko nói anh, anh ra chợ mua cho em mấy kg còn được, em ngốc vừa thôi.
- Ăn khế còn trên cây mới ngon chứ, ơ..với lại hôm qua anh giận em mà, sáng nay ko thèm nhìn mặt em, nghe điện thoạI của em anh còn ko thèm trả lời.
Cả 2 đều có vẻ quen đi chuyện giận hờn, bây giờ nghe Tịnh nhắc lại Quân mới nhớ ra, liền lên tiếng mắng cô:
- Em còn nói được như vậy nữa ha? Em thực sự ko biết hay giả vờ ko biết vậy? anh hỏi em, em có còn xem anh là chồng nữa hay ko, tại sao chuyện đi chơi em ko hề bàn bạc với anh trước, anh và em có nhiều cơ hội nói riêng trước mà, vậy mà em ko thèm nói gì cả, chỉ thông báo trước mặt ba và anh, em xem anh ko ra gì cả. em hỏi sao anh ko giận, còn nữa lúc nảy điện thoại là anh chưa kíp nói với em là em đã cúp máy rồi, anh gọi lại sao ko nghe, em coi anh như vô hình phải ko?

Nhìn mặt giận của anh, Tịnh cũng có hơi sợ, nhưng nghe anh nói hình như mọi cái sai đều tại cô vậy, tất cả là tại anh mà, ko cần suy nghỉ gì cả, cô mang hết những uẩn khuất trong lòng ra mà quát lại anh:
- Anh trách em, vậy anh có xem em là vợ ko? Anh gọI điện cho em nói là có việc bận ko về nhà ăn cơm với em được, vậy mà em thấy anh và chị Nhiên đứng ngoài nhà hàng còn hôn nhau nữa chứ, anh nói đi có phải anh thương chị Nhiên ko, anh muốn cưới chị Nhiên là vợ phải ko? Hu..hu…

Nói xong Tịnh thấy lòng mình nhẹ nhàng đi, đồng thời cô cũng hoảng hốt vì mình muốn giấu vậy mà vì tức giận cô đã nói ra hết, để che đậy bản thân đang bối rối Tịnh quay ra khóc ngon lành. Quân thì thật sự ko ngờ hôm đó bị cô thấy được, hôm đó cô em nuôi bất ngờ hôn anh sau đó anh đã lên tiếng nhắc nhở Nhiên, vì Nhiên sống từ nhỏ ở tây, nên một nụ hôn đối với Nhiên chỉ là cái chào hỏi, ko ngờ thì ra tại vậy mà Tịnh ko thèm nhìn mặt anh suốt tuần nay. Kéo tay cô đang che lại gương mặt hình mà khóc, giọng anh dịu dàng:
- Em cũng biết chị Nhiên sống ở tây từ nhỏ mà, nên Nhiên quen dùng nụ hôn như một cử chỉ xã giao, hôm đó anh vừa xuống xe gặp Nhiên nên anh bị bất ngờ về hành động của Nhiên, từ nay Nhiên sẽ ko làm vậy nữa đâu, anh đã nói chuyện với Nhiên rồi.

Ngừng lại một lát xem phản ứng của cô rồi anh cười cười nói tiếp khi nhìn thấy cô đang giương to hai mắt nhìn mình:
- Em ko nhớ anh đã hứa với ngoại trước khi mất là sẽ chăm sóc em suốt đời sao.
- Vậy ko có lời hứa với ngoại anh sẽ ko chăm sóc em nữa phải ko, em biết mà anh cưới em chỉ vì lời hứa của người lớn thôi.

Tịnh giận dỗi trách Quân làm cho Quân bốI rối ko biết trả lời sao với cô, đưa tay kéo cô lại nhưng cô vẫn cố chấp quay mặt đi, Quân đứng yên cảm thấy lời mình sắp nói ra sao mà khó đến thế, rất khó khăn anh mới thốt ra được những tiếng đó:
- anh yêu em mà.

Tịnh vẫn quay lưng lại với anh mà chưa chịu quay lại nhìn anh nên anh ko thấy được nỗi vui mừng trong mắt cô và trên khéo miệng với nụ cười mỉn. Quân thật sự lúng túng khi ko thấy Tịnh trả lời, ko thấy được biểu cảm trên mặt cô, anh ko biết là cô nghe được lời anh nói có hết giận anh chưa:
- Nè, quay lại đi, đừng giận nữa mà.

Vừa nói Quân vừa kéo cô quay lại, khi nhìn thấy gương mặt sáng ngời của cô anh mới biết mình bị lừa, đến phiên anh làm mặt giận:
- Ko thèm nói chuyện với em nữa, anh về thành phố để cho em giận cho đã luôn, công trình anh chạy xuống đây với em, bỏ hết công việc vậy mà người ta ko thèm nhìn mặt anh, chỉ biết giận hờn.

Thấy Quân định đứng dậy đi thiệt, Tịnh cuống cuồng xoay lại níu tay anh, bất cẩn cô đã đặt cái chân bị đau xuống đất và dĩ nhiên sau đó ko trách được việc kêu lên:
- Ấy, đau.

Nghe tiếng kêu của Tịnh, Quân thôi ko đùa nữa quay lại nhìn cô đau, anh lo lắng:
- Biết chân đau sao còn cô bước xuống, thiệt hư hết biết, ko có anh chắc em còn làm nhiều chuyện động trời.
- Tại em sợ anh bỏ em lại về thành phố thôi, anh đừng về nha.
- Uh, anh phải ở đây coi chừng cô nhóc nghịch ngợm của anh nữa chứ.

Anh vừa nói vừa dùng ngón tay chỉ chỉ lên trán Tịnh, Tịnh cười híp mắt chúi đầu vào lòng anh nghe sung sướng, sau đó cô chợt nhớ ra chuyện gì đó nên tiếp tục nhỏng nhẻo với Quân:
- Em muốn đi về nha ah.
- Sao vậy, chân em còn đau mà, bác sỉ bắt ở lại mà.
- Ko có, bác sĩ ko có bắt ở lại, tại vì về khách sạn chổ trường thì nhìu người ngủ chung nên em mới ko về được, mọi người bắt em ở lại đây, nhưng em ko thích ở đây đâu, em sợ buổi tối ở đây lắm, mình về thành phố nha anh.
Tịnh vừa nói gương mặt cũng xanh theo nhưng tưởng tượng về buổi tối ở đây, Quân ngập ngừng:
- Nhưng trờI tối rồi, anh lại vừa chạy xuống giờ chạy tiếp về trển thì hơi nguy hiễm.
- Em ko thích ở đây đâu.
- Có anh ở đây với em mà.
- Nhưng em cũng sợ, em ko ngủ được đâu.
Tịnh thật sự rất sợ khi tưởng tượng nới đây có nhiều người chết vào ban đêm hiện về, ôi thật đáng sợ, nên cô ra sức thuyết phục Quân về thành phố.
- Hay mình mướn phòng ở khách sạn đở, sáng mới về thành phố được ko.
- Vâng.

Nhìn gương mặt xanh xao của Tịnh, Quân ko nở ép cô ở đây, cuối cùng đã tìm được cách giúp cô ko phải ở lại bệnh viện, nghe xong cô vui ko thể tả, cứ cười tươi ôm chầm lấy anh.

Cả hai trong phòng bày tỏ tình cảm với nhau, ko hay có 2 người ở cửa nhìn họ với 2 cách nhìn khác nhau, Hoàng nhìn với một ánh mắt đau đớn, còn Luân thì bàng hoàng khi biết được quan hệ vợ chồng của họ, sắp bật ra thành tiếng cũng may Hoàng nhanh tay bịt miệng cô kéo cô đi về, bỏ lại ko giang cho 2 vợ chồng đang hạnh phúc quen hết mọi chuyện xung quanh.

Quân thuê một một phòng ở khách sạn nỗi tiếng nhất ở vùng này, rồi đưa Tịnh đến đó nghỉ ngơi, đợi cho cô ngũ yên rồi anh mới lái xe tới khách sạn chổ trường cô tổ chức vui chơi để xin phép họ và lấy lạI hành lý giụp Tịnh, sau đó anh còn phải vào chợ mua một vài thứ mang về khách sạn.

Vừa bước vào phòng, Quân thấy Tịnh đã thức và ngồi trên giường mơ mộng nhìn ra ngoài của sổ sát bên giường ngủ. Nhẹ nhàng ko làm cho cô biết, anh bước tới phía sau cô vòng tay sang người cô:
- Em đang mơ gì đó
- Em đang nhớ ngoại thôi.
- Em buồn nữa àh.
- Ko, em đang vui và cám ơn ngoại, từ nay anh mãi mãi phảI lo cho em, phải chìu em, ko được ăn hiếp em.hii

Nhìn nụ cười đã trở lại trên môi cô, anh rất vui. Nhưng vẫn tỏ ra đang buồn:
- Em ăn hiếp anh ghê.
- Ùh, thì từ nay anh chỉ lo cho em, chìu em, ko ăn hiếp em. Còn em sẽ nghe lời anh, anh chịu ko?
- Ùh, em nhớ nha, từ nay phải nghe lời anh đó
- Ùh, nhưng bây giờ em đói rồi.
- Anh biết ngay mà, anh đã kêu khách sạn mang đồ ăn lên rồi, giờ em đi rửa mặt rồi là có cái để ăn thôi.
Nói xong, anh bồng Tịnh vào phòng tắm, cẩn thận đặt cô đứng chống vững rồI anh mới đi ra. Đợi cô lên tiếng thì anh lại trở vào bồng cô ra ngoài đặt lên giường, lấy chén cháo trên bàn lại cho cô ăn, còn mình cũng giải quyết dĩa cơm tôm để sẳn đó.
- Sao em phải ăn cháo, còn anh được ăn cơm tôm.
- Em bị đau chân, mới bị bệnh và uống thuốc nên ăn những món thanh đạm một chút, ráng ăn hết chén chào nha, mai mốt hết bệnh anh đưa em đi ăn món nào em thích chịu ko.
- Ko chịu thì cũng phải chịu

Cô chu chu miệng, phụng phịu cuối đầu ăn tiếp chén cháo.
Cả 2 giải quyết xong cái bao tử rồi lạI yên lặng ko biết phải làm gì, một nam một nữ trong phòng làm cho cả 2 cùng có vẻ gượng ngùng. Thấy có vẻ ko ổn, cần phải làm cái gì để cho thời gian đêm nay qua mau, nên Tịnh đề nghị vớI Quân:
- Bây giờ mới có 7g tối, anh đưa em đi chơi nha

Quân lập tức bác bỏ ngay:
- ko được, chân em đau mà muốn đi đâu.
- Anh chạy xe chở em đi vòng vòng thôi mà, em sẽ ko xuống xe đâu.

Nhìn gương mặt cô mà ko đồi xuống xe, thôi để chắc ăn ko cho cô đi là tốt nhất, nghỉ vậy nên anh lắc đầu:
- Em mà ngồi xe quá lâu chân lại đau đó, mai còn phải đi xe về thành phố cả buổi nữa, bây giờ thì em nghỉ ngơi đi.
- Nhưng em ko bùn ngủ

Tịnh cố tình đưa cái mặt tỉnh táo ra nhìn Quân, nhưng Quân ko động lòng mà còn nhắc nhở cô:
- Lúc nãy em hứa là nghe lời anh mà, giờ lại ko nghe phải ko?
- Nhưng anh cũng nói chìu em mà.
- Cái gì chìu được mới chìu, thôi ngoan đi ngủ đi.
Quân đưa tay vuốt vuốt tóc Tịnh, tỏ ý kêu cô nghe lời. Tịnh thấy đồi đi chơi ko xong cuối cùng quay qua đồi cái khác:
- Giờ em ko buồn ngủ mà, sáng giờ em ngủ nhiều rồi. Hay anh và em sang kia coi phim nha.
Biết ko chìu cô là ko xong, cô cũng đã nhượng bộ ko đồi đi chơi nữa nên anh cũng đành phải đồng ý với đề nghị xem phim của cô, gật đầu đồng ý rồi anh mới từ từ bế cô sang đặt xuống ghế sofa, quay sang hỏi ý cô:
- Em muốn xem phim gì?
- Anh đưa đồ bấm cho em.

Trao cho cô đồ bấm, anh sửa lại tư thế ngồi cho cô, giúp cô được thoải mái, anh để người cô ngồi dựa vào mình, chân gác dài trên ghế sofa, nên anh và cô chỉ ngồi ở một góc của cái ghế. Tịnh bấm tới bấm lui để kiếm phim vừa ý, hết dài phim Việt Nam rồi sang những kênh nước ngoài, nhìn mà Quân chóng cả mặt. cuối cùng cô ngừng lại ở một kênh phim đang chíu những pha hành động, và quyết định xem nó:
- Mình xem phim này nha anh, lúc trước bà giúp việc già ko bao giờ cho em coi, nhưng em đã rất muốn coi lâu rồi, em thấy nhưng pha hành động như vậy có sao đâu mà bà lại ko cho em coi.
- Chỉ tại em còn nhỏ bà ko muốn em coi những gì quá bạo lực mà thôi.

Quân giải thích với Tịnh và cũng châm chú vào bộ phim, cả 2 coi say sưa, và cũng hồi hộp theo những màng đấu súng trong phím. Thế nhưng cả 2 cùng ko ngờ màng cuối của bộ phim lại là cảnh nhân vật nam và nhân vật nữ biểu hiện tình cảm trên giường. Tịnh thì theo phản ứng lấy tay che mắt, mặt gượng ngùng đỏ ửng. Còn Quân cứng cả người khi xem những cảnh đó, một cảm giác nóng bừng chạy khắp người anh. Khi hàng chữ “the end” hiện lên cũng là lúc cả hai cùng ko biết phảI làm gì, cái cảnh cuối phim để lại rất ấn tượng làm cho đầu óc cả 2 nghỉ đến và đỏ ửng mặt mày, một phản ứng tự nhiên là Quân đưa tay kéo tay Tịnh khỏi mắt, nhìn vào cặp mặt cô, cả 2 như bị một dòng điện chạy qua làm tê liệt hết mọi hành động tiếp theo. Rất lâu sau Quân mới thốt ra một lời ko định trước:
- Em đẹp quá, công chúa của anh.

Và hành động tiếp theo cũng bất ngờ như lời anh đã nói, anh kéo cô lại ngần, từ từ cuối xuống đặt môi lên đôi môi đỏ hồng của cô. Anh cảm thấy đôi mội mình thật mền mại tuyệt vời biết bao khi chạm vào môi cô. Hết chiếc hôn này đến chiếc hôn khác đầy khao khát, đam mê. Anh ko còn giữ được cảm xúc của bản thân nữa, ko cách nào ngăn cản nhưng hành động tiếp theo sau đó. Tịnh cũng cứng người theo hành động của anh, sau đó cô từ từ thả lỏng người dựa hẳn vào anh. Quân nhẹ luồng tay bồng cô lại giường và đưa đôi môi cùng hơi thở dồn dập xuống cái cổ trắng tuyệt vời của cô. Anh đưa tay tắt ngọn đèn ngủ bên cạnh khi chiếc đầm trắng được cỡi bỏ khỏi người cô. Tịnh thoáng thấy xấu hổ khi thấy cơ thể bị phơi bày trước mặt anh nên đưa mặt giấu vào ngực anh. Anh nhìn cử chỉ của cô, ko kèm được cảm xúc đang ngày càng mãnh liệt, cả hai bước vào cánh cửa Tình yêu, Tình vợ chồng.

Khi tiếng chim hót véo vo, ánh nắng nhảy múa trên cành cây, mắt Tịnh mới bắt đầu từ từ hé mở, cảm giác đầu tiên là cô thấy cơ thể có nhiều khác lạ, nhìn bản thân đang được Quân ôm lấy, Tịnh ko hỏi thấy gượng ngùng, kéo tấm trăng che hết cả người, cô nín thở sợ Quân thức giấc, bây giờ chân lại đang đau ko cách nào đi vào phòng tắm, cô lúng túng ko biết làm sao thì một lần nữa cô cảm thấy đôi tay của Quân trên người mình siết chặt và giọng nói ấm áp của anh vang lên:
- Em thức rồi hả.
- ….

Cô hoàn toàn yên lặng ko trả lời, tắm chăn bị cô kéo lên che luôn cả gương mặt, Quân cười ranh mãnh kéo chăn ra nheo mắt chọc cô:
- Em làm gì mà trốn anh dữ vậy, bộ mặt anh biến thành cái gì sao mà em ko thèm nhìn vậy.
- Em…. Anh tránh ra chút đi, sao cứ tới ngần em hoài vậy.
Nhìn gương mặt hồng hào như quả đào của cô ko kèm được sự khao khát, anh hôn một cái lên đôi má bầu bỉnh của cô, rồi nhìn cô yêu thương hỏi:
- Anh ko tới ngần em thì làm sao giúp em thay đồ, làm vệ sinh. Chân em đâu có đứng dậy được.
- Á…….ko cần

Tịnh đỏ mặt khi nghe lời Quân nói, la thét lên làm cho Quân hoảng quá ko dám chọc cô nữa:
- thôi, thôi, em ở đây thay đồ con anh đi vào phòng vệ sinh đây, đừng la thét lên nữa, một lát anh sẽ giúp em vào vệ sinh rữa mặt.

Nói rồi Quân đi vào phòng vệ sinh bỏ lại Tịnh ở ngoài. Sau khi cả 2 chỉnh tề xong anh bồng Tịnh ra xe và đi thẳng về thành phố.

Ngày hôm sau đến lớp dưới sự Giúp đỡ của Quân, sau khi Tịnh ngồI vừa yên chổ thì thấy Luân chạy lại bên mình với thái độ ko mấy vui Luân hỏi:
- Tịnh và anh Quân ko phải quan hệ anh em mà là Vợ chồng với nhau phảI ko?

Tịnh bối rối rồi gật đầu mắc dù biết Luân đang rất giận mình, rồI cô lại giải thích thầm mong luân sẽ hiểu cho hoàn cảnh của mình:
- Mình và anh Quân lấy nhau vì người lớn bắt buộc, mặc dù mình đã đủ tuổi kết hôn nhưng mình còn học cấp 3 nên đành phải giấu việc kết hôn để được đến trường. Luân hãy hiểu cho mình.
- Tịnh có biết việc mình nói dối làm cho nhiều người bị tổn thương ko hả, vậy mà bạn kêu mình hãy hiểu cho bạn, mình ko hiểu gì cả ( lới tác giả:Luân đang nói đến việc Hoàng bị tổn thương, haha lo cho ngườI mình yêu nên mất hết lý trí)

Nói xong Luân bỏ đi luôn, Tịnh ở lại ko hiểu Luân đang nói mình làm tổn thương ai.

Kể từ ngày hôm đó Tịnh và Quân đã bước vào cuộc sống vợ chồng, sau đó Luân cũng phần nào hiểu và thông cảm với Tịnh, nên chủ động làm lành với Tịnh, Hoàng thì có buồn nhưng cũng cố gắng quên đi mối tình đầu này, Hoàng cảm thấy nhìn thấy Tịnh vui mình cũng nên vui mừng giùm cô, và bên Hoàng lúc này lúc nào cũng có Luân bên cạnh, chúng ta có thể tìn một kết thúc tốt đẹp sẽ đến với họ.

3 tháng sau

Khi Quân từ công ty về, cảm thấy lạ vì ko nhìn thấy Tịnh, anh nhìn dì Nhung đang loay hoay dưới bếp mà hỏi:
- Tịnh đâu rồi dì?

Dì nhung cười cườI nhìn anh, ánh mắt giễu cợt nói:
- Nó ở trên phòng đấy, hình như bị bệnh hay sao mà trưa giờ ko chịu xuống.

Quân ko để ý đến nụ cười và ánh mắt có gì đó giễu cợt của dì Nhung nên nhanh chân chạy lên phòng, hôm nay quên luôn cả lịch sự gõ cửa phòng, anh mở cửa ra và ngác nhiên khi ko nhìn thấy cô:
- Lạ nhỉ, dì nhung nói Tịnh ở trên phòng sao ko thấy cô đâu vậy.

Vừa nói thì anh cũng vừa nghe tiếng thút thích của cô ở đằng sai chiếc bàn làm việc. đi tới lại ngần cô, anh đưa tay sờ lên tráng cô nhưng liền bị cô gạt tay ra, thắc mắc anh liền hỏi cô:
- Em sao vậy, thấy khó chịu ở đâu àh?
- Ko có.

Tịnh nhìn Quân với ánh mắt giận hờn, trả lời anh cộc lốc. Nhưng Quân đâu có buôn tha cho cô, anh cố kéo cô ra khỏi chổ ngồi nhỏ hẹp của mình, tiếp tục lo lắng hỏi:
- Nói anh nghe, cái gì làm cho em buồn, chẳng phải em nói sẽ nghe lời anh sao, nói anh nghe đi mà.

Đưa nấm tay lên đánh vào ngực anh, cô vừa khóc vừa trách mắng:
- Tại anh tất cả, tất cả là tại anh, từ nay em ko cho anh tới ngần em nữa.
- Nhưng mà có chuyện gì, anh đâu có làm gì cho em giận.

Quân đưa gương mặt vô tội nhìn Tịnh, cố hỏi cô taị sao lại giận anh:
- Anh còn nói nữa, anh ko nói cho em biết rằng em có thể có em bé, bây giờ anh làm cho em bé trong người em rồi, em ko biết, bắt đền anh đó.
- Ai..tại sao em biết mình có em bé?

Quân hỏi nhưng ko che giấu được nụ cười rất tươi trên môi mình:
- Em từ trưa giờ ko ăn được gì cả, dì Nhung nói em đã có em bé, anh vui lắm sao mà cười dữ vậy, từ nay em làm sao đến trường được nữa đây.

Mặc cho Tịnh đang giận, Quân rất vui bồng Tịnh lên xoay vòng vòng, miệng nói:
- Em ko cần đi học nữa, ở nhà anh nuôi. em yên tâm, có em bé rồi em ko cần làm gì cả, em bé anh sẽ chăm sóc.
- Anh còn nói được nữa hả?

Quân vừa buôn Tịnh xuống đất, đã bị Tịnh quát lên đưa tay đấm thình thịch lên ngực anh.
Cuộc sống Quân và Tịnh càng vui hơn khi gia đình có thêm một thành viên, ngôi nhà như muốn nổ tung ra với những trò quỷ của Tịnh , giờ cộng thêm một đứa quỷ con. Quân và Ông Triệu, dì Nhung chỉ biết bó tay chịu thua 2 me con Tịnh. 


WAPđọc Truyền TEEN 

adm: (các bạn thấy hay thì giúp adm giới thiệu bạn bè vào nhé! WapTruyenHay.Com)


CÔ DÂU ĐI HỌC
1Đoạn   [1]

1Đoạn   [2]

1Đoạn   [3]

1Đoạn   [4]

1Đoạn   [5]

1Đoạn   [6]

XEM THÊM
THỦ THUẬT FACEBOOK { Tổng Hợp THỦ THUẬT FACEBOOK MỚI NHẤT được update hàng ngày...}
Game Hay { Tuyển tập những game hay nhất cho thư giãn dành cho bạn khi vào wap...}
Game Offline { game offline trên điện thoại }
Hướng Dẫn Hack {Tuyển chọn các thủ thuật hay cho các bạn đọc}
TRUYỆN TEEN HAY { Các truyện teen hay được cập nhật liên tục}
TRUYỆN CƯỜI { Tuyển chọn Truyện cười vỡ bụng hay nhất}
1--6901
Liên kết: xem phim le đẹp, Xem và tải Phim online ,phim chieu rap, Xem phim online,phim 18+,Phim hanh dong
Tags: http://waptruyenhay.com/TRUYEN/TEEN-HAY/Kho-Truyen-Teen1/co-dau-di-hoc/6
Design : Waptruyenhay.Com
Copyright © 2013 WapTruyenHay.Com